Những trưa nắng hè tôi trốn mẹ đi chơi
Chạy khắp cùng thôn, đầu làng, cuối xóm
Nắng chói chang làn da đen cháy rám
Thân "cởi trần", “chân đất” chạy vi vu
Rồi có những chiều chạy tìm kiếm "dây su"
"Cầm rựa" chặt cây để làm "chạn ná"
Hai bên túi quần để dành đựng sỏi đá
Những viên to tròn để thi bắn ai xa...
Rồi lúc trở về nhà nghe thấy tiếng mẹ la
"Không lo ngủ mà toàn đi dang nắng"
Còn ba tôi không bao giờ la mắng
Mà chỉ quất vài đòn roi vút vào chân...
Để bây giờ cảm giác cứ lâng lâng
Kỷ niệm ngày xưa cứ ùa về nỗi nhớ
Những trò chơi gắn liền với một thuở
Tôi bổng cười ! và thấy nhớ ngày thơ…
Thơ: Mạnh Văn
Trưa Hà Nội, ngày 01/06/2016
Tác giả bài viết: Mạnh Văn
Nguồn tin: Người Quảng Nam
Ý kiến bạn đọc
Giai điệu của yêu thương 05:14 - 29/08/2021
Giấc mơ quê nhà 04:21 - 29/08/2021
Chân dung người dân Huế và Quảng Nam trong 'Mắt biếc' 11:23 - 18/12/2019
Văn học - Nghệ thuật đóng góp lớn vào sự phát triển của tỉnh Quảng... 09:51 - 29/11/2019